Hoạ sĩ vẽ bằng miệng Xie Kunshan

0 bình luận

Nếu bạn đã nhìn thấy họa sĩ vẽ bằng miệng Xie Kunshan. Bạn chắc chắn sẽ bị thu hút bởi sự lạc quan và cảm động trước những nỗ lực của anh ấy…

Trong một tai nạn ở tuổi mười sáu, Xie Kunshan bị mất hai tay và một chân. Nhưng anh ấy đã không cúi đầu. Với tình yêu dành cho hội họa, anh đã học vẽ không ngại gian khổ. Với sự kiên trì mạnh mẽ, anh đã thành công tạo dựng cuộc sống hạnh phúc.

“Chỉ cần tôi không nghĩ đến những gì đã mất. Tôi chỉ nghĩ đến những gì tôi còn có. Thì dù bây giờ tôi không còn gì, không có nghĩa là tôi sẽ không bao giờ có lại. Tôi tin rằng chỉ cần vì mọi người không đặt ra giới hạn cho chính mình. Con đường phía trước sẽ rộng mở vô hạn.”_ Xie Kunshan
Xie Kunshan (sinh ngày 21/06/1958).
Hiện là thành viên Hội Đồng Quản Trị VDMFK
Xie Kunshan (sinh ngày 21/06/1958). Hiện là thành viên Hội Đồng Quản Trị VDMFK

TỪ MỘT CẬU BÉ SINH RA VÀ LỚN LÊN Ở VÙNG QUÊ NGHÈO

Năm 1958, Xie Kunshan sinh ra ở Đài Đông, Trung Quốc, và anh ở đó cho đến năm mười lăm tuổi. Bờ biển Đài Đông rất đẹp, và khung cảnh của vùng nông thôn cũng đẹp bao la.

Ngay từ nhỏ anh đã biết kinh tế gia đình khó khăn. Do hạn chế về tài chính nên sau khi tốt nghiệp tiểu học khó có thể học lên cao được. Cùng với sự hiếu thảo anh cũng mong muốn đi làm sớm phụ giúp gia đình. 

 
“Nếu bạn có thể tốt nghiệp tiểu học càng sớm càng tốt. Bạn có thể đi làm sớm để phụ giúp gia đình”_ anh nói.
Bố anh ấy chia sẻ: “Bố không thể cho con học tiếp, để con bắt đầu đi làm. Bố luôn cảm thấy tồi tệ khi con phải chia sẻ trách nhiệm gia đình ở độ tuổi trẻ như vậy. Cảm thấy có một chút tội lỗi”
Tuy nhiên, anh Kunshan không phàn nàn gì cả.

Khi anh ấy làm trong nhà máy sản xuất thức ăn chăn nuôi vào sáng sớm. Thông thường, anh ấy và các bạn học tiểu học cũ của mình sẽ cùng đi đến trường. Nhưng nay, các bạn thì đi học lên cao còn anh ấy thì đến công trường.

Vào khoảnh khắc khi những chiếc xe đạp gặp nhau, một chiếc cặp học sinh! Trái tim của anh có một chút cô đơn;

Sau một năm làm việc trong nhà máy sản xuất thức ăn chăn nuôi, trừ ba ngày Tết. Ngoài ra, không có ngày nghỉ nào. Và anh ấy luôn nhớ những gì bố anh ấy nói vào ngày đầu đi làm “Hãy làm càng nhiều càng tốt”. Kể cả những công việc mà không ai muốn làm, chẳng hạn như dọn dẹp, dọn chuồng gà. Anh ấy không chỉ sẵn sàng làm điều đó mà còn làm một cách hứng khởi và tự nguyện.

Xie Kunshan – một cậu bé 11 tuổi lúc đó đã nhận ra “không có nỗ lực thì không đạt được”.

Khi anh mười lăm tuổi, bố anh nghe nói sống ở Đài Bắc dễ dàng hơn. Vì vậy ông ấy quyết định chuyển gia đình đến Đài Bắc và định cư trong một căn hộ 4 tầng ở Dalongdong. Và anh cũng tìm được công việc mới tại một công trường, mỗi ngày đi làm bằng xe buýt. 

Cuộc sống vốn nghĩ sẽ bình an, nhẹ nhàng như vậy.

Cho đến khi,…

MỘT BƯỚC NGOẶT KINH HOÀNG

Đó là một bước ngoặt kinh hoàng năm anh 16 tuổi.

Tỉnh dậy trong cơn mê, trong một môi trường xa lạ, không biết mình đang ở đâu?

“Tôi nhìn thấy một bức tường trắng trước mặt tôi. Xung quanh là những người xa lạ, bao gồm cả bác sĩ và y tá, tôi cũng thấy cha và mẹ tôi ở đó. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”_ Xie Kunshan kể.

Anh muốn dùng tay vịn vào thành giường ngồi dậy để xem chuyện gì đang xảy ra. Không ngờ thứ lòi ra là hai cùi chỏ cháy sém. Anh thẫn thờ nhìn cùi chỏ nứt toác và xương lộ ra không còn chỗ che đậy. Đầu óc anh trống rỗng, bất giác không cảm nhận được cơn đau.

Mẹ ở bên thấy anh muốn đứng dậy, không kìm được nước mắt, bàng hoàng nói với anh: “Con bị sốc điện!”

Câu nói này khiến anh nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện, và nó cũng làm anh nhớ lại

Khoảnh khắc anh bị điện giật. Kinh hoàng vô cùng!

Lúc đó, anh đang đứng trên ban công tầng ba, chụp lấy ống thép mà công nhân ở tầng dưới truyền lên, bỗng nhiên…

Ba sợi dây điện cao thế trước ban công phát ra một loạt tiếng nổ …

“Thực ra, trước khi tai nạn xảy ra, ngoài mí mắt của tôi bị giật trong nhiều ngày. Khi tôi bước lên xe buýt vào sáng hôm đó, không hiểu sao lòng bàn chân của tôi vô cùng ngứa ngáy.”_ Xie Kunshan kể.

Anh chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ đến vậy. Ngay khi đến nhà máy làm việc như mọi ngày, anh đã cởi giày cao su ra và bắt đầu vào công việc với bàn chân trần.

 
Vì vậy, khi anh chụp ống thép từ dưới toà nhà lên vô tình chạm vào điện cao thế. 
Thêm vào là đôi chân trần của mình, anh ngay lập tức trở thành một chất dẫn điện siêu bền
Không bị cản trở từ đầu đến chân. Giữa tiếng nổ lách tách như sấm chớp
điện

Một đồng nghiệp cảnh giác từ dưới lầu lao lên. Anh ta nhanh chóng nhấc chiếc thang gỗ đang dựa vào ban công lên. Anh ta mạnh mẽ đập vào ống thép mà Kunshan đang bị dính chặt vào. Lúc này, Kunshan đã tách ra khỏi ống thép sáng loáng. Quần áo trên người cháy đen, gần như không còn dấu hiệu của sự sống.

CUỘC SỐNG CHỚP TẮT NHƯ TIA LỬA ĐIỆN

Khi các bác sĩ nhìn thấy tình trạng của anh, họ đều lắc đầu và bày tỏ rằng vết thương quá nghiêm trọng. Và suy nghĩ đầu tiên của họ là cần phải cắt cụt chi.

“Không tay không chân, sau này con sẽ sống như thế nào đây? Cầu bác sĩ tận lực cứu con”_ Bố anh.

Mẹ anh không muốn chấp nhận kết quả chẩn đoán và điều trị tàn nhẫn như vậy. Bà nhất quyết giữ lấy thân xác cháy đen như than của anh.

Thế là các bác sĩ ở bệnh viện lần lượt lắc đầu: “Tôi cũng không dám chắc, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho anh ấy”. Bác sĩ chỉ có thể an ủi hai vị nhân thân phụ mẫu, nói rằng mọi chuyện nên thuận theo vận mệnh. Tuy nhiên, anh có thể qua khỏi vết thương nặng hay không vẫn chưa biết được. Nếu muốn giữ lại tay chân, anh chỉ có thể chờ đợi một phép màu. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cuộc sống chớp tắt như tia lửa của anh cuối cùng cũng có một chút hi vọng.

Vào lúc này, cơ thể của anh đang phải chống chọi với cơn sốt cao và sợ lạnh. Ý thức lơ mơ của anh dường như nhắc đi nhắc lại sự mong manh của cuộc sống. Nó có thể kết thúc bất kỳ lúc nào.

ĐỘNG LỰC SỐNG MẠNH MẼ HƠN BAO GIỜ HẾT

Người thân, bạn bè bắt đầu có những đề xuất khác nhau và họ thúc giục bố mẹ anh từ bỏ anh. Dù sao bác sĩ cũng chưa chắc chắn có thể cứu được anh. Dù có cứu được thì cả đời này cũng sẽ là gánh nặng cho gia đình.

– Tốt hơn là để anh ta ‘ra đi’ ngay bây giờ.

– Đúng vậy! Nó không có tay không có chân, thật đáng thương.

Một vài từ làm mẹ anh bật khóc …

Lúc này, mẹ anh như chết lặng đi vì nức nở, nhưng giọng nói vẫn vô cùng chắc nịch.

“Bất kể như thế nào, chúng ta nhất định phải kiên trì, kiên trì, chỉ cần Kunshan có thể một lần nữa gọi “Mẹ” là đủ rồi.”
“Nhìn nghiêng khuôn mặt buồn của mẹ, tôi thấy những giọt nước mắt bị kìm nén tràn đầy ánh sáng của tình mẫu tử. Tôi thấm thía rằng, tuy vết thương trên người nhưng nỗi đau thực sự lại dồn hết vào lòng mẹ. Trong hoàn cảnh này, tôi cầu nguyện bản thân mình sẽ dũng cảm đối mặt với đau khổ. Tôi cố gắng cảm nhận tình yêu của mẹ, tạo thành sức mạnh – hít thật sâu vào lồng ngực.”_ anh nghẹn ngào kể 

Bác sĩ đã tiến hành một loạt ca phẫu thuật, cắt cánh tay trái của anh Kunshan khỏi khớp vai; cánh tay phải bị cắt cách vai 20 cm; và chân phải bị cắt từ bên dưới đầu gối. Xie Kunshan cuối cùng vẫn ngoan cường sống sót. Mẹ anh đã cho anh một cuộc đời thứ hai. Anh hứa với mẹ: “Con sẽ không bỏ mẹ”.

NHƯ ĐƯỢC SINH RA LẦN NỮA

Sau khi xuất viện, Kunshan lại trở thành “em bé sơ sinh” của mẹ. Mẹ đút cho anh ăn. Vô số buổi sáng, mẹ anh không chịu ăn sáng, và bận rộn giúp anh tắm rửa và mặc quần áo. 

Để giảm bớt những lo lắng của người mẹ, Kunshan quyết tâm hỗ trợ bản thân. Sau nhiều suy nghĩ, anh ấy đã phát minh ra một bộ đồ ăn.

Quấn một nắp di động vào đầu vòng sắt rỗng hình xoắn ốc. Anh đặt nó vào cánh tay phải còn lại. Sau đó hàn cán thìa thành hình chữ L và lắp vào nắp vòng sắt. Xie Kunshan cuối cùng đã có thể tự ăn.

IMG_20221223_163449
Xie Kunshan dần làm quen lại với cuộc sống cùng cơ thể “mới” này. Từ những việc đơn giản nhất như mặc quần áo, cạo râu, vệ sinh cá nhân,.. Anh ấy đã học cách thích nghi và tự làm.

CON ĐƯỜNG NGHỆ THUẬT: VẼ CUỘC SỐNG TƯƠI ĐẸP BẰNG MIỆNG

Sau tai nạn của Xie Kunshan, những người hàng xóm đã khuyên mẹ anh: “Kunshan có thể kiếm được nhiều tiền nếu đi chợ đêm hoặc đi chùa. Những người tàn tật nặng của dân nghèo dường như chỉ biết ăn xin để kiếm sống.” Anh Kunshan không muốn nghe những lời này chút nào. Anh nói: “Tôi đã mất ba chi và tôi không muốn mất phẩm giá của mình”.

Xie Kunshan bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về cuộc sống của chính mình, anh quyết định tiếp tục học sở thích bẩm sinh của mình – Hội họa.

Không có tay, lấy bút là trở ngại lớn nhất. Nếu bút chì bị gãy thì sao?

Anh nghĩ ra một cách: anh tìm thấy một con dao thép nhỏ và giữ cán dao bằng răng hàm lớn. Sau đó, anh ta đẩy cây bút chì xuống bàn, rồi ấn nó bằng cánh tay phải còn lại và dùng miệng di chuyển dao để cắt đầu bút chì. 

 

Anh trong lòng hét lớn: “Cái này mảnh bút chì vụn, mảnh vụn đều là tự ti. Xie Kunshan, hôm nay ngươi không chỉ có cắt bỏ bút chì, còn cắt bỏ ngươi tự ti, hướng đến con đường tương lai!” 
Xie Kunshan
IMG_20221223_163301
Tiếp đến là lấy màu, ngậm bút bằng miệng để vẽ.
Thời gian đầu vì chưa quen kiểm soát bút bằng miệng. Khi đuôi bút cạ vào thành miệng khiến anh đau đớn. Những vết thương chằn chịt. Vết này chưa khỏi đã tiếp vết khác, sưng , mưng mủ, chảy máu là rất thường xuyên.
 Nhưng anh vẫn chưa từng có ý nghĩ từ bỏ. 

TIẾP TỤC VIỆC HỌC VÀ SỐNG HẾT MÌNH VỚI ĐAM MÊ

Xie Kunshan nghe nói rằng họa sĩ nổi tiếng Đài Loan Wu Xuansan sắp có lớp dạy tại Học viện Mỹ thuật. Anh đã cố gắng tìm đến hoạ sĩ và mong ông Wu chỉ dạy . Ông Wu ấn tượng trước sự chân thành của anh ấy và đồng ý cho anh ấy đến lớp học. Kể từ đó, Kunshan ngày nào cũng kéo cái xác bị thương, chuyển vài chuyến xe buýt. Anh dành hơn hai tiếng đồng hồ để đến trường, dù mưa hay nắng.

Ở tuổi 24, Xie Kunshan đã chủ động rời khỏi gia đình nghèo khó của mình và cố gắng ra ngoài sống tự lập. Để học bù lớp văn hóa, ban ngày cậu vẽ bằng miệng, buổi tối đến trường học lớp sơ trung.

Trong khi ham học hỏi hội họa và kiến thức, mắt phải của anh bị mù trong một vụ va chạm. Tuy nhiên, điều này không cản được bước tiến của anh. Anh trân trọng cơ hội trở lại lớp học và chôn chân trước chiếc bàn và giá vẽ. Anh ấy ngủ tới 4 hoặc 5 tiếng mỗi ngày và nói đùa rằng “ngủ ít thì sống nhiều hơn”.

Sau ba năm, Xie Kunshan được nhận vào trường cấp hai tốt nhất ở Đài Bắc, Jianzhong. Những bức tranh của anh ấy cũng có những bước tiến vượt bậc, bắt đầu giành được giải thưởng quốc tế và được mọi người công nhận.

Năm 1994, những tác phẩm của anh ấy đã 6 lần được chọn để triển lãm nghệ thuật quy mô lớn.

Và vào năm 1997, anh ấy đã giành được Giải thưởng Nghệ thuật Thị giác của Hiệp hội Tài năng Đặc biệt Quốc tế.

Từ năm 2002, ông là Thành viên của Hội đồng Quản trị VDMFK (Hiệp hội các nghệ sĩ vẽ tranh bằng miệng và chân trên Thế giới, có đại diện ở 72 Quốc gia, và hiện tại có 720 nghệ sĩ)

Vào năm 2022, Xie Kunshan đã viết cuốn tự truyện của mình với tựa đề “l am Kun-Shan Hsieh”. Cuốn sách đã thành công rực rỡ ở Đài Loan và đã được dịch ra nhiều thứ tiếng.

Khuôn mặt của Xie Kunshan luôn nở nụ cười rạng rỡ, bởi vì anh ấy tìm thấy lý do để hạnh phúc mỗi ngày. Anh ấy đã có gia đình hạnh phúc, cùng hai cô con gái dễ thương.
Xie Kunshan

TRANH CỦA XIE KUNSHAN

Tác phẩm của Hoạ sĩ Xie Kunshan chịu ảnh hưởng của cả trường phái ấn tượng và truyền thống của Viễn Đông. Những bức tranh sơn dầu của anh ấy được đặc trưng bởi sự đa dạng phong phú về sắc thái và màu sắc và là minh chứng ấn tượng cho tính cách vừa lạc quan vừa hài hước của anh ấy. Các chủ đề yêu thích của Xie Kunshan bao gồm phong cảnh, tĩnh vật và động vật. 

Dưới mặt trời lặng không chỉ có hoàng hôn. Ngoài ra còn có một vụ mùa bội thu từ công việc khó khăn của người dân biển. Điều này cũng phản ánh hi vọng vào cuộc sống của Xie Kunshan.
Giữa làn nước và ánh sáng của đầm sen, đàn koi bơi lội thong dong giống như thế giới nội tâm yên tĩnh và bình an của anh.

Xie Kunshan không bao giờ nói về cơ thể của mình, và anh ấy không bao giờ trốn trong phòng và không làm gì cả. Với một trái tim biết ơn, anh ấy giúp đỡ người khác nhiều nhất có thể. Dù bận rộn đến đâu, anh ấy cũng phải dành ít nhất một ngày mỗi tháng để tình nguyện đến Bệnh viện Từ Tế chăm sóc những người tuyệt vọng nhất. Anh còn thường xuyên diễn thuyết và truyền cảm hứng cho các bạn trẻ. Với tấm lòng chân thành, anh Kunshan chia sẻ với mọi người những điều hạnh phúc mà anh ấy trân trọng trong cuộc sống.

Để lại một bình luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Tên của bạn